Cảm xúc hôm nay thật lạ, không phải những bài học thuật, mà tôi sẽ viết về một người anh em cùng các tác phẩm ký họa của bạn ấy. Hy vọng bạn đọc sẽ hiểu hơn về một sinh viên Kiến Trúc, một người đầy chất nghệ sĩ, với từng nét vẽ tưởng chừng đơn giản nhưng nhiều "nội lực". Chỉ một vài nét nguệch ngoạc, hình ảnh công trình đã hiện hữu, "nội lực" chính là những kiến thức hội họa, những kỹ năng giản lược và .... cả những cảm xúc chất chứa của Tuấn.
Tuấn và những giờ đi ký họa |
Sài Gòn, nơi mà Tuấn học tập và sinh sống, nơi đây cũng là nơi mà Tuấn ghi lại nhiều nhất những khung cảnh, thông qua từng nét bút. Cũng chính là nơi mà cảm xúc trong Tuấn là dồi dào và đậm sâu. Cả thời sinh viên của Tuấn, bên cạnh việc học ngành Kiến Trúc thì ký họa chính là niềm đam mê luôn sát cánh cùng Tuấn, trên từng cây số của thành phố.
Hẳn là nhiều bạn đọc trên blog HTarch quan tâm đến ký họa và đều thích cái cảm giác được ôm cuốn sổ ngồi vẽ đâu đó ở một góc phố phường. Nếu bạn chưa thử, hãy thử đi, vì cái cảm giác đó thực sự "đã" và khó miêu tả thành lời. Hơn ai hết, Tuấn mê cái cảm giác có phần thư thái và "xa xỉ" ấy. Tôi gọi là "xa xỉ" bởi Sài Gòn quá tấp nập, bạn rất khó tìm ra bóng dáng của những nghệ sĩ "sống chậm" như Tuấn.
Ký họa vừa là cách để Tuấn học hỏi kiến trúc xung quanh, phục vụ cho ngành nghề, cũng là cách Tuấn thư giãn. Không dễ gì để chúng ta có được một kỹ năng thư giãn "thời thượng" như vậy, vừa thư giãn, vừa học hỏi, vừa để lại những tác phẩm mang dấu ấn cá nhân.
Để có được nét bút ký họa thành thạo như hôm nay, Tuấn đã trải qua một quá trình gần giống với bao sinh viên Kiến Trúc khác, đó là học vẽ ôn thi, sau đó học hội họa ở trường, rồi học diễn họa. Tuy nhiên, theo quan sát của tôi, không phải cứ hễ ai là sinh viên kiến trúc cũng đều có kỹ năng thư giãn "thời thượng" như Tuấn. Bạn sẽ phải luyện tập rất rất nhiều, có lẽ Tuấn không biết chơi game, thay vào đó Tuấn luyện ký họa.
Bất kỳ một vật nào lọt vào tầm ngắm đều có thể trở thành đề tài ký họa của Tuấn. Và ký họa ngay góc làm việc trước mặt cũng là một cách để Tuấn tạm quên đi những deadline, đó là một cách tận hưởng rất nghệ sĩ. Tôi đã từng đi ký họa nhiều nơi, Tuấn cũng là một người bạn đồng hành đôi lần, mỗi lần ngồi xuống cầm bút lên, cũng chính là lúc 2 anh em quên đi mọi thứ xung quanh. Đầu óc khi ấy chỉ tập trung vào từng trang giấy, từng âm thanh xoẹt xoẹt của bút và nghe cả tiếng gió thổi bên tai. Lúc ấy, thực sự ta là chính ta, ta không là của ai hết, không lo âu, không muộn phiền.
Hội An - quê hương của Tuấn, cũng là nơi mà Tuấn dự định sẽ thực hiện dự án tâm huyết và để đời của mình - Đồ án tốt nghiệp kiến trúc. Vẫn là một tâm hồn nghệ thuật sẵn có, cộng với sự thôi thúc của tình yêu khoa học, Tuấn lại dấn thân trên khắp các nẻo đường Hội An. Những giờ phút nghiên cứu xen lẫn là những tác phẩm ký họa tại chỗ, nó lưu giữ không những là hình hài mà còn là cảm xúc tại thời điểm ghi lại. Có thể với nhiều người, cái cảm xúc trong tranh sẽ thật mơ hồ, nhưng tôi chắc chắn rằng, với tác giả, cảm xúc ấy sẽ thật rõ ràng mỗi khi họ nhìn lại vào tác phẩm của chính họ.
Nói cứ như là Trí Núi hiểu rõ cái cảm xúc trong tranh của Tuấn nhỉ? À không, tôi bình luận cũng với tư cách là một người đã từng ký họa, đã từng lưu giữ những cảm xúc riêng của mình trong từng nét vẽ. Và đặc biệt hơn, Hội An cũng là nơi mà tôi từng "ăn dầm ngủ dề" suốt một tháng trời, quãng thời gian mà tôi còn làm luận văn nghiên cứu. Tôi có thể cảm nhận được âm thanh của tiếng ghe thuyền tấp nập bên sông Thu Bồn qua từng nét bút của Tuấn.
Một góc Hội An - nơi Tuấn làm đồ án tốt nghiệp |
Thời gian trôi qua, Tuấn nay đã tốt nghiệp và trở thành một Kiến Trúc Sư với trách nhiệm nghề nghiệp trên vai. Quãng thời gian đồng hành cùng Tuấn từ thời còn ôn thi, cho đến nay - một KTS, tôi luôn cảm nhận được sự chuyên nghiệp pha lẫn tính nghệ sĩ trong con người Tuấn. Với tính cách ấy, tôi tin rằng mai đây, xã hội sẽ được ngắm nhìn những tác phẩm, những công trình sáng tạo mà KTS Tuấn tạo nên, không chỉ là trong trang giấy, mà còn hiện hữu trên mặt đất.
0 Nhận xét